Đêm đêm mẹ đốt cây hương ngát / Mẹ khấn đôi lời con có nghe / Vì nước bỏ mình là bất tử / Xưa nay chinh chiến mấy ai về.
Tuesday, December 22, 2015
Monday, December 21, 2015
Decent Interval: “TT Nguyễn Tấn Dũng sẽ tự ý xuống”
Bài nầy rất quan trọng, là bài
cuối cùng thứ 294 tiếp theo bài “TT Nguyễn Tấn Dũng sẽ tự ý xuống” trên diển
đàn Hội Quán Phi Dũng để kết thúc với cái nhìn rõ hơn về những gì đang diễn ra
bên trong chế độ.
(http://hoiquanphidung.com/forumdisplay.php?141-Trang-Thời-Sự-Vinhtruong)
“Về văn thư
của TT Nguyễn Tấn Dũng gửi TBT Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị”:
Bạn nhận biết một số tài liệu
tuyệt mật nhưng chưa đến thời kỳ declassified đệ kiểm chứng. Trong thời buổi
trong nước không có tự do thông tin, các trang tài liệu không thể xuất hiện
trên các trên các tờ báo “lề đảng”, và do vậy chúng ta xem bài này nhằm mục
đích bạch hóa thông tin, để độc giả có cái nhìn rõ hơn về những gì đang diễn ra
bên trong chế độ.
Bài nầy nhằm mục đích bạn nên
suy gẩm thêm 293 bài bên HQPD để nghiên cứu tìm hiểu với những chứng liệu trình
bày ra trước mắt bạn và chân lý sẽ từ từ thâm nhập vào trí óc của bạn một cách
thản nhiên, dể hiểu vì có kèm theo nhiều videos, hình ảnh, ghi âm … chứng cớ
cùng phối kiễm ngày và giờ
ở trên góc trái mỗi bài kể cả nội tình VN và sự bổ
nhiệm nhân sự Mỹ liên quan đến chính tình VN
Kịch bản Secret Society dành
cho Nguyễn Tấn Dũng xuống khỏi lưng cọp đói bằng Virus/CIA dơ bàn tay tự bế Dũng
xuống sau khi cặp bài trùng Dũng/Vịnh đã bổ nhiệm các chức vị then chót bằng “bồ nhà” của Dũng đâu vào đó từ thượng tầng xuống
hạ tầng và chót hết là đích thân Tập Cận Bình qua tận phủ thủ tướng mời mọc Dũng
qua thăm Bắc Kinh khi nào Washington bật đèn Xanh.
“Đây là một kịch bản do Secret
Society soạn thảo cho Dũng đóng phim không phải 2 giờ mà là phim thời sự gồm
294 tập”.
Phản ứng của Nguyễn Tấn Dũng
bằng bao trùm lớp khói mờ hoả mù trước những cáo buộc "toàn diện" của
các "đồng chí phe địch", Nguyễn Tấn Dũng đã giải trình từng điểm. Các
bạn có thể đọc lá thư báo cáo của Nguyễn Tấn Dũng tại đây: "Tài liệu cứ được
cho là "Thư của TT Nguyễn Tấn Dũng gửi TBT Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính
trị" làm bộ nhé cạnh (chớ
thật ra Dũng chả sợ thằng nào, mà chỉ có thằng nào cũng phải sợ Dũng mà thôi,
nhưng theo bài nầy như tác giả đã viết khá dài và chi tiết thì Dũng như trái
chanh đã vắt hết nước mà khôn hồn thì bắt chước TT Thiệu, còn tham quyền thì y
chang TT Diệm)
Điểm quan trọng nhất, nằm ẩn
trong những phản biện của Nguyễn Tấn Dũng, là câu: "Tôi đã ghi rõ nguyện
vọng gửi đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng là: TÔI XIN KHÔNG TÁI CỬ."
Với 5 chữ viết hoa TÔI XIN
KHÔNG TÁI CỬ này của Nguyễn Tấn Dũng nói lên điều gì? …Nó đã nói lên đúng lời tựa của bài?!
Nếu như bạn có góc nhìn xa
xôi điều 4 hiến pháp đã âm thầm xóa bỏ không
kèn không trống dưới sự giám sát của bà Sally Jewell ngày 1/7/2015 thì có còn
Bộ Chính Trị tồn tại nửa không? Sau khi Chân Dung Quyền Lực dùng con Gà Điếu
Cày (quân đội) cúng cơm ngày nhổ cái rể Cái BCT (Phùng Quang Thanh) và cái rể
Phụ Tổ chức đảng (Tô Huy Rứa) bằng con Gà thứ hai Tạ Phong Tần (công an) thì
còn gì nửa mà ông Dũng đeo theo cái gốc đảng?
Phải chăng đây là nước cờ cao
tay của Nguyễn Tấn Dũng đánh vào tâm lý nội bộ đảng viên: tuyên truyền cho thái
độ không tham lam chức quyền, bám ghế quyền lực của một người bị cho là muốn
thành Tổng bí thư... Đây cũng có thể được xem là trò diển xuất theo khuyến nghị
trong bóng tối diển trò ba sạo mới nhất của Nguyễn Tấn Dũng. Nếu thực lòng
"TÔI XIN KHÔNG TÁI CỬ" thì chắc chắc "đồng chí X" sẽ được
đón nhận những vòng tay và nụ hôn triều mến từ các
"đồng chí địch"; sẽ không có những màn tranh chấp gay gắt; và chắc
chắn sẽ không có "Thư phản ánh, kiến nghị về đồng chí Nguyễn Tấn Dũng, Ủy
viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ" để... đập Thủ tướng tan tành không
còn manh giáp …! Vì cả một guồng
máy nhà nước đều là bồ tèo của Dũng.
“Truyền
Thông Xám” nhắm vào luật sư Nguyễn Văn Đài như một thành phần đối lập
Như có bạn cố tình nghiên cứu
trong “Trang Thời Sự Vinh Trương” những sự việc mà tác giả đoán viết trước đều
trúng hầu hết. TNS+POW và John F Kerry là cặp bài trùng được thủ lảnh Harriman
chỉ định là freewheeling diplomat, dẩn chứng McCain qua VN/châu Á trước mở
đường cho BTQP Ash Carter qua sau chỉ để thi hành chính sách, thay mặt Bonesman
Kerry tiếp Phạm Quang Nghị đại diện đảng, có chủ trương ôn hoà và chắc chắn sẽ
nắm phần thắng cho Đảng nầy trong cuộc chuyễn đổi thế chế qua Diển Biến Hoà
Bình mà luật sư Đài là thủ lảnh sáng chói vì đã được đặt vào ống kính của chính
khách Bonesmen
Kịch bản do Secret Society
dựng lên áp đặt: Chính quyền “côn an trị”
tức nhiên chỏi ngược người làm luật phải dạy dỗ kẻ áp dụng luật rừng? Mà trong
kịch bản ấn định quyền chọn luật sư Nguyễn Văn Đài là lảnh đạo đảng đối lập cho
ngày may. Tôi muốn nói là luật sư Đài không có vụ trục xuất qua Mỹ là điều chắc
chắn. Trái lại ông phải lảnh đạo Đảng Đối Lập với csVN trong cuộc đấu tranh dưới
sự đứng đàng sau co Secret Society. Sự hành hạ LS Đài cũng do Virus/CIA muốn vậy
… muốn ăn ổ bánh Mì tay phải dính bột.
Vì kịch bản ước định chuyển
đổi thế chế thành Đệ-3 Cộng Hoà bằng diển biến hoà bình qua Xả Hội Dân Sự bằng
phong trào “đối lập” ôn hoà chớ không “đối kháng”
Tất cả diển biến chính tình
VN đều do Secret Society chủ đạo kịch bản, kiêm nhắc tuống từng bước, từng chặng
theo những gì tờ chương trình vẻ ra mà cứ thì hành theo thứ tự.
Secret Society muốn “người ăn
bánh tay phải dính bột”, như Nguyễn Văn Đài, đó là lý do giới luật sư phải dấn
thân như Cù Huy Hà Vủ, Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn
Đài…(Uả sao
Secret Society chơi toàn luật sư không hà? Điều dễ hiểu nếu csVN chơi “luật
rừng” thì làm sao tư bản Mỹ an tâm bỏ vốn đầu tư?)
Trong giai đoạn cao điểm của
kịch bản sắp hết vào điểm mốc decent interal năm 2015 – Secret Society khuyến
khích nhắm vào lời nói của mấy cái tổ chức phi chính phủ hay của mấy nhà
"lập pháp" Mỹ, bằng chứng là mấy tổ chức như HRW+AL+CPJ+RSF rồi mấy
nhà lập pháp Mỹ như Sanchez+Chris Smith+Zoe Lofgren ...Họ la, họ hét, họ lên án
để tăng thuốc bồi đến đỉnh điểm chín rụt, rồi Virus/CIA mới ra tay cho nó thích
hợp với dư luận âm điệu thế giới. Trong khi Truyền Thông Xám thì xúi giục Tam
đầu chế bắt và đánh đập các người làm luật để càng làm sáng tỏ Secret Society
dựng lên đảng cướp ngày “côn an trị” phải bị đền tội. Vì thế mặc CSVN bắt thì
cứ bắt, nhốt thì cứ nhốt để phải trả giá theo đúng kịch bản của màn phụ diển về
chính tình VN.
Trong giai đoạn “roll back
2010-2020” chia ra làm 2 khúc, như tác giả đã diển giải khá rỏ ràng trong 293
bài “TT Nguyễn Tấn Dũng sẽ tự ý xuống” và 131 bài “Siêu Chiến Lược Eurasia-1”
đủ cả chi tiết về 10 năm “roll-back” chia 5 năm đầu xoá bỏ “đảng cướp ngày”
(mốc thời gian 1/7/2015 xoá bỏ điều 4) VN trước, còn 5 năm sau “trù dập TQ”
sau. Như bạn thấy nhan nhản trên internet Mỹ đang trù dập TQ tại Biển Đông bắt đầu 2016.
Việt Nam Cộng Hoà (tiềm ẩn) và
Mỹ bây giờ đang là "liên minh toàn diện" do xoá bỏ cấm vận vũ khí cho
nước nào không cs đúng nghĩa đ ể c ó đi ều ki ện v ào l àm th ành vi ên TPP
(theo kế hoặch cách đây 50 năm, (xem bài: Dưới
rặng Trường Sơn Tây; Started by vinhtruong, 02-12-2012, 05:45 AM) đang
cùng nhau nhìn về một..."tầm nhìn chung", Mỹ đang cùng xây đắp
"niềm tin chiến lược"... Không thấy Mỹ, vì Việt Nam, phải điều khu
trục hạm USS Lassen, B-52, P-8A Poseidon tuần tra vùng 12 hải lý cạnh đảo nhân
tạo của TCB... Tình gắn bó như thế thì có thể so sánh Việt Nam Cộng Hoà là môi,
Mỹ là răng hay ngược lại. Vậy Madam Sanchez phải ra cái điều ồn ào trong ngôn
từ, đừng để tình cảm trên sức mẻ nghe Baby Bald Eagle lo mà canh gác giếng dầu
ExxonMobil và bảo vệ trục hải hành trước sân nhà cho tốt. Đây cũng là giai đoạn
hoà giải hoà hợp dân tộc do siêu chiến lược gia Harriman duy nhứt không chịu ký
chia đôi VN tại hội nghị Genève 1954 sau khi thâu hoặch khá nhiều lợi nhuận vào
chiến tranh thì Mỹ có bổn phận hàn gắng vết thương chiến tranh trong hoà hợp
hoà giải quốc gia VN và chỉ Mỹ duy nhứt có khả năng làm điều đó.
Ông Đài đã là mục tiêu nhắm vào
cái nhà nước Cộng Sản, các trí thức ngoài luồng có tiếng nói cổ vũ nhân quyền
và dân chủ nhà nước rất e ngại và công cụ Dũng/Vịnh họ đã bỏ tù rất nhiều: luật
sư, bác sĩ, văn sĩ, nhà giáo, nhạc sĩ... Giờ chót thì đến ông Đài (không phải
để đưa qua Mỹ như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ mà thiên hạ đồn rằng cho
qua Mỹ đâu mà là mũi nhọn của phong trào đối lập. VC thì cho tạo cớ cho CHIÊN
Nguyễn Văn Đài vài ngày nữa được gởi qua Mỹ như các con chiên TKThanh Thuỷ, Cù
Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Tạ Phong Trần làm CÒ mồi Nhân quyền , chứ có gì mà lo ?!) cũng
là nhân vật được Mỹ nhắm vào một thành phần đối lập chớ không phải đối khánh
trong thể chế mới cực kỳ đối đầu với TQ không giống như csVN ngày xưa? Chuyện
thuờng tình mà Secret Society áp đặt cho con tin Việt Nam, Đó là lý do Secret
Society không cho phép 2 videos Hà Nội xin đầu hang vô điều kiện vì Họ còn cần
hoả mù them một thời gian nữa, như “đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”
Các nhà
lập pháp Mỹ lên tiếng yêu cầu Việt Nam trả tự do cho luật sư nhân quyền Nguyễn
Văn Đài.
Trong kịch bản màu mè có đoạn
chót, bằng thông cáo đề ngày 18 tháng 12, 2015 các Dân biểu Chris Smith, Zoe
Lofgren và Loretta Sanchez, đồng sáng lập viên Khối Việt Nam tại Hạ viện Mỹ,
yêu cầu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện cho
luật sư Nguyễn Văn Đài, là người bị bắt mới đây về tội gọi là “tuyên truyền
chống nhà nước.” để khai mở phong trào “đối lập” bằng Xã hội Dân sự tranh đấu.
Thông cáo nói “vụ bắt giữ này
là vụ việc mới nhất của một loạt những hành động hung bạo do chính quyền bảo
trợ nhắm vào luật sư Đài, trong đó có vụ hành hung dữ dội của nhân viên an ninh
thường phục trước đây trong tháng này và án tù 4 năm được tuyên không lâu sau
khi Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới với sự ủng hộ của Hoa Kỳ.”
Dân biểu Smith là người bảo
trợ Luật Nhân quyền Việt Nam năm 2015, trong đó có qui định là chính phủ Mỹ
không được gia tăng các ngân khoản để xúc tiến thương mại và một số chương
trình quốc phòng ở Việt Nam cho tới khi nào Tổng thống xác nhận là chính phủ Việt
Nam có được tiến bộ đáng kể trong lãnh vực bảo vệ nhân quyền.
Yêu cầu của các nhà lập pháp
Mỹ được loan báo trong cùng ngày Bộ Ngoại giao Mỹ bày tỏ quan tâm về vụ bắt giữ
và khởi tố luật sư Đài.
-*Đảng CSVN hành sử với dân
tộc mình như một chính quyền thuộc địa, xem người dân VN như công cụ để phục vụ
cho một đế chế, sẳng sàng ra tay đàn áp đối với những ai có tiếng nói vạch trần
những sai trái của nhà cầm quyền CSVN (điển hình đã có những tù nhân lương hiện
đang bị giam cầm trong những nhà tù ở VN, cũng như đã có một số được tỵ nạn ở
Hoa Kỳ) . Tòa án CSVN sẳng sang ban phát luật hình khắc cho những tù nhân lương
tâm đã mạnh dạng tố cáo nhà cầm quyền (với tội danh là chống lại Nhà Nước, diễn
tiến hòa bình...)
Bộ Ngoại Giao VN hãy cho
thế giới biết vì sao LS Nguyễn văn Đài và Cô Nguyễn Phương Uyên vô cớ
bị CA chận bắt ngoài đường ?? Có phải đây là "CÁI CHẾ ĐỘ PHÁP
TRỊ" của ĐẢNG CSVN hay không??? "Về tự do ngôn luận thì luật
pháp VN hôm nay còn lạc hậu hơn thời thực dân Pháp và đế quốc Anh
trước đây"
Linh mục Nguyễn Văn Lý:
"Tôi đã nói rõ tại phiên tòa, là tôi không chấp nhận các tội
danh, vì chính phiên tòa không diễn ra một cách công bằng theo công ước
quốc tế. Cách đây hơn 160 năm, ông Karl Marx viết Tuyên ngôn Cộng sản và
Tư bản luận ở London, không bị bắt. Cách đây gần 100 năm, nhóm Nguyễn
Ái Quốc viết báo, viết bài ở ngay thủ đô Paris của thực dân Pháp,
cũng không bị bắt. Rồi cụ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn An Ninh làm báo
ở ngay tại Việt Nam ngay dưới chế độ thực dân, không bị bắt.
Thì tại sao, nay tôi cũng
làm những công việc như vậy thì lại bị bắt? Về tự do ngôn luận thì
luật pháp Việt Nam hôm nay còn lạc hậu hơn thời thực dân Pháp và đế
quốc Anh trước đây.
Đó là kịch bản mà Secret
Society cố tình trong âm mưu show up cho thế giới biết rằng: “csVN lúng túng
không biềt tại sao phải trả lời cho thế giới hiểu và định nghĩa rỏ … CÓ NGHĨA
VIỆT NAM ĐANG LÀ CHẾ ĐỘ ĂN CƯỚP TRỊ để bức tử cho hợp lý!? Vì vậy loài người
phải bác bỏ bản án, và coi người cho là phạm tội là tù nhân lương
tâm."
Secret Society muốn "Toàn
dân VN trong và ngoài nước hãy vận động với các tổ chức nhân quyền
và các chính quyền trên thế giới để can thiệp với LHQ hãy chấm dứt
việc làm kêu gọi suông để trả tự do cho một vài nhà đấu tranh nổi
tiếng như LS Nguyễn văn Đài, bằng
rang đe:
"Thế giới: Hãy ngưng
mọi chương trình tài trợ /viện trợ cho chính quyền CSVN; cô lập, và
trừng phạt, cấm họ sinh hoạt trong nhiều tổ chức quốc tế. Thậm chí,
yêu cầu đóng cửa các toà đại sứ, không bang giao với họ.
Hãy hổ trợ, tiếp tay với
các nhà đấu tranh và nhân dân VN để đòi hỏi chế-độ độc tài đảng
trị CSVN phải tôn trọng công ước quốc tế về nhân quyền mà họ là một
thành viên.
Ông Nguyễn Văn Đài bị bắt hôm
16/12/2015. Chính giới quốc tế tiếp tục lên tiếng bày tỏ quan ngại về vụ bắt
giữ luật sư, nhà hoạt động Nguyễn Văn Đài hôm 16/12. Ông Đài bị bắt tạm giam
và khởi tố tội Tuyên truyền chống Nhà nước, theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự.
Trước đó 10 ngày, ông cũng
cáo buộc đã bị hành hung khi có buổi nói chuyện về nhân quyền tại Nghệ An.
Ngay sau khi ông Nguyễn Văn
Đài bị bắt, một số tổ chức quốc tế đã lên tiếng yêu cầu trả tự do cho ông. Phó
Chủ tịch Ủy ban Châu Âu Andrus Ansip đã nêu vụ bắt giữ luật sư Đài trong phiên
họp toàn thể của Nghị viện Châu Âu ngày 16/12 tại Strasbourg, Pháp. EU cũng ra
thông cáo cùng ngày “bày tỏ quan ngại sâu sắc về cuộc bắt giữ ông Nguyễn Văn
Đài" và nói việc này "đặc biệt gây lo ngại".
Tiếp theo đó, một số dân
biểu phương Tây gửi thư phản đối vụ bắt giữ theo Điều 88.
'Trả tự do ngay lập tức'
Dân biểu Mỹ Alan Lowenthal
hôm 17/12 vừa gửi thư lên Ngoại trưởng John Kerry để "bày tỏ sự quan tâm
sâu sắc của tôi đối với việc Luật sư Nhân quyền Nguyễn Văn Đài bị bắt giam ngày
hôm qua tại Việt Nam với tội danh Tuyên truyền chống Nhà nước".
Ông Lowelthal, đại diện cho
khu vực bầu cử 47, tiểu bang California, viết trong thư: "Tôi kêu gọi Bộ
Ngoại giao Hoa Kỳ đòi hỏi chính quyền Việt Nam lập tức trả tự do Luật sư Đài và
hủy bỏ mọi cáo buộc đối với ông. Thêm vào đó, chính quyền Việt Nam cần phải dứt
khoát chấm dứt mọi hành vi tấn công đối với các nhà hoạt động nhân quyền".
Bức thư được sao gửi Đại sứ
Mỹ tại Việt Nam Ted Osius cũng viết: "Trong lúc Hiệp ước Đối tác Xuyên
Thái Bình Dương đang chờ đợi sự chấp thuận của Quốc hội Hoa Kỳ, Việt Nam tiếp
tục cho thấy không có dấu hiệu cải thiện nào trong việc tôn trọng các quyền căn
bản của chính công dân của họ".
"Một mối quan hệ vững
chắc giữa Hoa Kỳ và Việt Nam chỉ có thể có được khi nhân quyền tại Việt Nam
được hoàn toàn tôn trọng và bảo vệ."
Một dân biểu khác tại Úc
châu, ông Bernie Ripoll, đã gửi hai lá thư đến Đại Sứ Việt Nam tại Úc và Thủ
Tướng Nguyễn Tấn Dũng về vụ bắt LS Đài.
Ông Ripoll bình luận:
"Nguyễn Văn Đài là người đấu tranh can đảm và đầy nhiệt huyết. Ông đã tạo
sự quan tâm tại trong nước cũng như trên thế giới về những vi phạm nhân quyền
tại một quốc gia vốn không chấp nhận những tiếng nói phản kháng".
Vị dân biểu Úc kêu gọi trả tự
do ngay lập tức và vô điều kiện cho ông Đài.
Các tổ chức nhân quyền quốc
tế như Amnesty International và Ủy ban Bảo vệ các Nhà báo cũng đưa ra kêu gọi
tương tự.
Giới đấu tranh trong nước tổ
chức chiến dịch trên mạng đòi tự do cho ông Nguyễn Văn Đài
Chính giới quốc tế tiếp tục lên tiếng bày
tỏ quan ngại về vụ bắt giữ luật sư, nhà hoạt động Nguyễn Văn Đài hôm 16/12.
Ông Đài bị bắt tạm giam và
khởi tố tội Tuyên truyền chống Nhà nước, theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự.
Trước đó 10 ngày, ông cũng
cáo buộc đã bị hành hung khi có buổi nói chuyện về nhân quyền tại Nghệ An.
Ngay sau khi ông Nguyễn Văn
Đài bị bắt, một số tổ chức quốc tế đã lên tiếng yêu cầu trả tự do cho ông.
Phó Chủ tịch Ủy ban Châu Âu
Andrus Ansip đã nêu vụ bắt giữ luật sư Đài trong phiên họp toàn thể của Nghị
viện Châu Âu ngày 16/12 tại Strasbourg, Pháp.
EU cũng ra thông cáo cùng
ngày “bày tỏ quan ngại sâu sắc về cuộc bắt giữ ông Nguyễn Văn Đài" và nói
việc này "đặc biệt gây lo ngại".
Tiếp theo đó, một số dân
biểu phương Tây gửi thư phản đối vụ bắt giữ theo Điều 88.
'Trả tự do ngay lập tức'
Một dân biểu khác tại Úc
châu, ông Bernie Ripoll, đã gửi hai lá thư đến Đại Sứ Việt Nam tại Úc và Thủ
Tướng Nguyễn Tấn Dũng về vụ bắt LS Đài.
Ông Ripoll bình luận:
"Nguyễn Văn Đài là người đấu tranh can đảm và đầy nhiệt huyết. Ông đã tạo
sự quan tâm tại trong nước cũng như trên thế giới về những vi phạm nhân quyền
tại một quốc gia vốn không chấp nhận những tiếng nói phản kháng".
Vị dân biểu Úc kêu gọi trả tự
do ngay lập tức và vô điều kiện cho ông Đài.
Các tổ chức nhân quyền quốc
tế như Amnesty International và Ủy ban Bảo vệ các Nhà báo cũng đưa ra kêu gọi
tương tự.
Giới đấu tranh trong nước tổ
chức chiến dịch trên mạng đòi tự do cho ông Nguyễn Văn Đài. Đây là vở kịch do Secret Society chủ đạo.
QUEENBEE-1
Nhà văn nữ Điệp Mỹ Linh "Nói về tướng Hoàng cơ Minh
Giới
thiệu của Giao Chỉ, San Jose.
Lời nói đầu:
Nhân dịp thời sự còn bàn tán về cuốn phim Terror in Little Saigon với đề tài các
nhà báo Việt Nam bị sát haị 35 năm trước, chúng tôi đăng bài "Trách chi
người đem thân giúp nước" để giới thiệu hồi ký của một kháng chiến quân.
Qua bài viết tôi bầy tỏ công khai cảm tình với kháng chiến và đặc biệt hết sức
quý trọng tinh thần hy sinh của tướng Hoàng Cơ Minh. Bài viết tác giả nghĩ là
trung thực nhưng vẫn có một số anh em kháng chiến không vui. Số người thường trực
chống đối thì đánh phá đồng loạt. Các diễn đàn đăng tải những luận điệu xấu xa,
sai lầm một chiều đã giết chết các cơ hội thào luận đứng đắn. Nhiều thức giả sợ
hãi không còn muốn lên tiếng. Nhưng có một người đã can đảm nói ra tấm lòng ngưỡng
mộ các anh hùng kháng chiến và đề đốc Hoàng Cơ Minh. Đó là bà Điệp
Mỹ Linh. Một tiểu thuyết gia có
nhiều tác phẩm. Đặc biệt, vì là phu nhân một sĩ quan hải quân VNCH bà đã có nhiều
tin tức và cơ hội sáng tác cuốn ký sử Hải quân VNCH ra khơi. Năm xưa, khi Hồi Ký Hành Trình Người Ði Cứu Nước của
Phạm-Hoàng-Tùng ra mắt tại Houston. Ðiệp-Mỹ-Linh là người
duy nhất giới thiệu Hồi Ký này.Tôi rất hân hạnh giới
thiệu nguyên văn bài nói chuyện dưới đây.
Đề-Đốc Hoàng Cơ Minh
trong Hồi Ký Kháng Chiến. Hành Trình Người Ði Cứu
Nước của Kháng Chiến Quân Phạm Hoàng Tùng
Ðiệp-Mỹ-Linh
Kính
thưa quý vị,
Trước khi vào chủ đề của buổi ra mắt Hồi Ký Kháng Chiến
Hành Trình Người Ði Cứu Nước của Kháng Chiến Quân Phạm-Hoàng-Tùng, tôi xin
cảm ơn ban tổ chức đã dành cho tôi vinh dự hiếm hoi này. Và tôi cũng xin xác
định, tôi chỉ sẽ nói về hai cuốn Hồi Ký này chứ tôi sẽ không gián tiếp hoặc
trực tiếp đề cập đến bất cứ một đoàn thể, một cá nhân hay là một tổ chức nào
cả.
Kính thưa quý vị,
Sau khi nhận lời của ban tổ chức tôi hơi phân vân, khó
nghĩ, vì tôi chỉ là một ngòi bút tài tử. Tôi không thích và không hề tham gia
vào các hoạt động chính trị, mà đây là một buổi ra mắt của hai cuốn hồi ký mang
nhiều dữ kiện chính trị thời đại. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy rằng tôi hành động
đúng khi nhận lời phát biểu cảm tưởng về hai cuốn tài liệu chính trị này; bởi
vì, khi một nhà văn cầm bút viết ra một tác phẩm – dù chỉ là một tác phẩm tình
cảm lãng mạn lứa đôi – thì nhà văn đó đã, một phần nào, hé lộ chiều hướng chính
trị của mình. Riêng tôi, tôi nghĩ rằng độc giả của tôi cũng đã âm thầm đặt tôi
vào vị thế không cùng giới tuyến với những người đã đem đau thương, tang tóc
vào miền Nam Việt-Nam.
Một lý do khác cũng khiến tôi rất ngại ngùng, đó là tôi
không nhận được sách từ sớm để
đọc. Ðến tối thứ Năm, cách nay 3 hôm, đi làm, về tôi mới nhận được cuốn thứ
nhất. Khi thấy hai chữ “Bí mật” trên bìa sách, tôi hơi khựng lại. Rồi thứ Sáu
tôi mới nhận được cuốn thứ hai. Trong khi đọc sách và tìm ý để viết bài thì vài
người bạn, sau khi nghe đài phát thanh thông báo Điệp Mỹ Linh sẽ là người giới
thiệu hai cuốn Hồi Ký đó, đã điện thoại, khuyên tôi không nên “dính” vào hai
cuốn sách này... nguy hiểm! Tôi lại suy nghĩ và lo âu, có ý muốn từ chối, không
giới thiệu sách nữa. Nhưng nghĩ lại, tự biết là người tự trọng, có trách nhiệm và luôn
luôn tôn trọng sự thật; thêm nữa Hành Trình Người Ði Cứu Nước chỉ là những
trang sách ghi lại những diễn tiến trong cuộc đời của một thanh niên, vì hoài
bão lớn, vì lòng yêu Quê Hương, đã dấn thân và vô tình trở thành chứng nhân của
nhiều sự kiện lịch sử, cho nên tôi vẫn viết bài.
Vậy thì, dù hôm nay, nếu chỉ có một vị quan khách thôi,
tôi cũng sẽ rất vui lòng trình bày cảm nghĩ của tôi để vị đó cùng chia xẻ với
tôi. Vì đây là hai cuốn sách mà ai không đọc thì người đó sẽ không tìm được
những phút giây ngậm ngùi để lòng mình lắng xuống cho những xót xa, ray rứt
dâng trào!
Kính thưa quý vị,
Về hình thức, tác phẩm được trình bày rất công phu, đẹp
và tỉ mỉ. Cách sắp xếp các chương theo thứ tự thời gian. Tác giả cũng có công
tìm tòi nhiều chi tiết địa lý rất chi li về những vùng mà tác giả đã đi qua. Sơ
đồ của các vùng chiến khu cũng được vẽ rất rõ ràng, dễ hiểu.
Về nội dung, Hồi Ký Hành Trình Người Ði Cứu Nước chứa
đựng rất nhiều dữ kiện mà chính tác giả Phạm-Hoàng-Tùng đã trực tiếp tham dự.
Vì vậy, đây không những là hồi ký của một người đã thật sự dấn thân cho đại
cuộc mà đây còn là tài liệu lịch sử rất giá trị, viết về những người hùng có
thật, những đau thương có thật, những dã man có thật, những cuộc đụng độ với
Việt-Cộng có thật và những cái chết đầy bi hùng cũng có thật!
Sở dĩ tôi tin những gì tác giả Phạm-Hoàng-Tùng viết là sự
thật, vì 3 lý do sau đây:
1.-Tác giả viết từ vị thế của một thanh niên đi theo
tiếng gọi thầm kín của lòng yêu nước chứ không phải từ cương vị của một cấp
lãnh đạo hoặc cương vị của một người viết hồi ký để đánh bóng cái “tôi” của họ
rồi đổ bừa tất cả lỗi lầm cho người đã chết. Tác giả không ngại ngùng khi viết
về sự rời bỏ đơn vị của chính anh, khi đơn vị của anh đụng độ trận quyết liệt
cuối cùng với Việt-Cộng. Và tác giả cũng rất thành thật khi viết về thân thế
của anh chứ anh không hề thêm bớt hoặc vay mượn như nhiều người khác.
2.- Văn phong của tác giả rất dung dị, chừng mực, bình
thản, trầm tĩnh. Phạm-Hoàng-Tùng không nặng lời với bất cứ nhân vật nào và anh
cũng không hề oán trách ai. Ngay như đối với Cộng Sản Việt-Nam, một tập thể bất
nhân, đầy ác tính, đã tạo ra không biết bao nhiêu cảnh tương tàn trên Quê Hương
và đã đưa tác giả Phạm-Hoàng-Tùng vào lao tù mà Phạm-Hoàng-Tùng cũng chỉ vạch
rõ những sai lầm, những bất nhân của họ chứ Phạm-Hoàng- Tùng cũng không thóa
mạ, không dành cho họ những danh từ hạ cấp, thiếu lễ độ. Tôi nghĩ đây là tác
phong của người trí thức, của người cầm bút có nhiều tự tin và tự trọng.
3.-Phạm-Hoàng-Tùng ghi lại danh tánh và cho biết tình
trạng còn sống, đã chết, mất tích hoặc còn bị cầm tù của từng Phục Quốc Quân.
Thưa quý vị, tôi còn nhớ, khoảng đầu thập niên 80, tại
University of Houston, khi cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh cùng tổ chức của Ông
trình diện trước nhiều ngàn đồng bào, tôi đã khóc vì xúc động! Tôi thầm mong
Ông cũng như những người trẻ dấn thân sẽ làm được “một chút gì” cho Quê Hương.
“Một chút gì” đó không có nghĩa là lập lại hoàn toàn những khuôn mẫu của thời
Việt-Nam Cộng-Hòa trước năm 1975 mà là “một chút gì” tốt đẹp hơn.
Nói đến “một chút gì” tốt đẹp cho Quê Hương, tôi chợt nhớ
đến một nhân vật chính trong truyện ngắn Cây Ðàn của Thầy Dưỡng do Điệp-Mỹ-Linh
viết, dựa theo những chi tiết có thật của một người bạn của Ba tôi trong
Hội-Mỹ-Thuật Nha-Trang vào thập niên 40 và cũng là vị giáo sư toán của tôi thời
trung học. Tôi muốn nói đến Giáo Sư Nguyễn-Hữu-Dưỡng mà ở Nha-Trang hầu như mọi
học sinh ban Toán đều biết.
Thập niên 40, Thầy Dưỡng, cũng như Ba tôi, tham gia kháng
chiến chống Tây. Nhưng khi nhận ra chính sách lừa lọc, dối trá và dã man của
Việt Minh, Thầy Dưỡng và Ba tôi rời bỏ hàng ngũ Việt Minh, trở về Thành.
Sau năm 1975, Thầy Dưỡng thành lập cơ cấu phục quốc. Sự
việc bại lộ. Thầy Dưỡng bị Cộng Sản Việt Nam bắt và bị tra tấn rất tàn bạo. Ba
tôi, sau khi mãn tù, đã vào nhà tù Nghĩa-Phú thăm người bạn xưa. Khi thấy tình
trạng sức khỏe của Thầy Dưỡng quá suy sụp, Ba tôi hỏi nhỏ: “Dưỡng! Mày nghĩ
như thế nào về những việc mày đã làm?” Thầy Dưỡng đáp: “Tao không bao
giờ hối hận về bất cứ điều gì tao đã làm. Có điều, nếu những việc tao làm mà
chỉ để lập lại ‘cái đã mất’ năm 75 thì tao không làm”.
Vâng, đúng như Thầy của tôi đã khẳng định: “Cái đã mất”
năm 1975 không phải cái nào cũng đáng tiếc và đáng quý. Và chính trong Hồi Ký
Hành Trình Người Ði Cứu Nước, ở nhiều đoạn, tác giả Phạm-Hoàng-Tùng cũng đã
mạnh dạn vạch ra những cái không đáng quý, không đáng tiếc trong “cái đã mất”
năm 75.
Theo tôi nghĩ, cái đáng tiếc và đáng quý nhất trong “cái
đã mất” năm 75 là sự hy sinh oan uổng của không biết bao nhiêu thanh niên miền
Nam. Và, theo sự cảm nhận cũng như những điều được tác giả Phạm-Hoàng-Tùng ghi
lại trong Hành Trình Người Ði Cứu Nước, tôi nghĩ rằng sự hy sinh mạng sống và
tuổi trẻ của những Khánh-Chiến-Quân cũng là một sự oan uổng! Chúng ta nên ghi
nhớ và đề cao.
Trong vài đoạn tác giả có vẻ tiếc cho sự thất bại của một
tổ chức kháng Cộng quy mô nhất của tập thể tị nạn mà tác giả đã đặt trọn niềm
tin cũng như đã dấn thân theo đuổi – dù tác giả biết rõ rằng: “Ðường cách
mạng chỉ có một chiều: Giải phóng hay là chết!” (Trang 474)
Nhiều đoạn tác giả diễn tả lại các trận đụng độ nặng giữa
vài đơn vị Kháng Chiến với Việt Cộng và những cái chết tuyệt “đẹp”, tưởng chỉ
thấy-được-trong-phim-ảnh, của các vị chỉ huy trực tiếp và sau hết là của toàn
Ban Lãnh Ðạo Mặt Trận, khiến tôi ngậm ngùi thán phục! Nhưng cũng có nhiều đoạn
khiến tôi đau lòng, phải dừng lại trong phút giây rồi mới đủ can đảm đọc tiếp;
vì tính chất bi phẫn đến cùng cực của sự việc do tác giả thuật lại. (Trang 492,
493, 494...)
Cũng có nhiều đoạn tác giả viết về những vấn đề khác.
Nhưng tôi nghĩ, tất cả những vấn đề đó đều quá nhỏ nhoi và tầm thường so với sự
dấn thân, sự hy sinh và những cái chết tức tửi, oai hùng của những chàng trai
nước Việt như Nguyễn-Huy, Lưu-Minh-Hưng, Huỳnh-văn-Tiến, Lê- văn-Long,
Trần-văn-Ðực, Nguyễn-vĩnh-Lộc, Nguyễn-Hoàng v.v… Xin quý vị hãy nghe đoạn văn
ngắn này để ngậm ngùi, kính phục những người con ưu tú của Mẹ Việt-Nam: “...Còn
chiến hữu Võ-Hoàng, khi thấy chiến hữu Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh tự sát, đã nói:
‘Tôi không thể chết, tôi phải là nhân chứng cho sự hào hùng và bi thảm này!’ Nhưng
khi Võ-Hoàng vừa bò lên khỏi vách suối thì bị trúng nguyên một trái đạn M79 vào
đầu...” (trang 662)
Ngoài những điều như tôi đã nêu ở phần trên,
Phạm-Hoàng-Tùng còn làm ray rứt lòng người đọc bằng những đoạn viết về những ý
nghĩ thầm kín của anh, một thanh niên trẻ, sống xa gia đình, và sống lâu trong
rừng sâu núi thẳm: “Nét yểu điệu của phái nữ như có sức cuốn hút lạ lùng. Ý
nghĩ tôi lại xa thoát thực tại trong phút chốc. Một chút gợi nhớ gì đó trong
tôi về không gian bình yên xa vắng lâu rồi, một chút luyến tiếc hương vị nồng
nàn, êm đềm nhiều cám dỗ của quá khứ ấm cúng gia đình...”(Trang 568) Và rồi....
“Buổi chiều đó, sau khi được tháo còng để ra giếng và ăn cơm tù. Lúc người bộ
đội chưa tới phòng giam còng chân tôi lại như mọi khi, tôi tiến đến gần cửa sổ
ngôi nhà sàn, có chiếc ghế cũ, chậm chạp ngồi xuống đấy, toàn thân như mềm mại
hơn, hướng cặp mắt mệt mỏi, u buồn nhìn ra dòng sông Mekong trước mặt. Dòng
nước chuyển dịch im lặng nhưng tràn sức mạnh, nó đang hướng về quê hương tôi
tận bên dưới kia. Dòng Mekong vẫn chảy như nó đã chảy tự bao giờ, hằng trăm năm
trước đây, khi không có tôi nơi đây cũng như không có những con người mà tôi
được biết, được nghe nói, được chỉ dạy là đồng bào của tôi mà lại giam cầm tôi
như một sinh vật mang chứng bệnh cần tránh xa, nếu có thể được, họ sẽ khai tử
tôi, sinh vật tù tội, ra khỏi cuộc sống phàm tục này.
Cảnh dòng sông im lặng giữa cái nắng nhạt dần của buổi
hoàng hôn đang đến chầm chậm nhưng trong lòng tôi lại dâng tràn cơn xúc động.
Những giọt nước mắt hiếm hoi tưởng chừng rất kiên nghị, ẩn sâu kín trong hốc
mắt như sẵn sàng chực ứa trào ra. Tôi biết chắc rằng đoàn quân Ðông Tiến sẽ bị
tiêu diệt trong nay mai! Nhưng khi nghe tin chiến hữu Chủ Tịch Hoàng-Cơ-Minh đã
nằm lại vĩnh viễn trong rừng sâu kia, bên cạnh những thanh niên trẻ – các chiến
hữu của tôi – từng nuôi ước mơ đẹp, hoài bão cao thượng, xây lại đời. Không
hiểu tại sao, trong tôi dấy lên nỗi niềm bi phẫn mênh mông, nói không thành
lời!...”
(Trang 679)
Tác giả Phạm-Hoàng-Tùng cũng gián tiếp cho thấy rằng
không phải chỉ một mình anh mới mang trong lòng “nỗi niềm bi phẫn mênh mông”
mà các cựu Kháng Chiến Quân khác, ngay trong nhà tù Cộng-Sản, cũng vẫn lén lút
tổ chức ngày giỗ Chủ Tịch – Cố Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh – để có dịp nhắc lại
những chuyện đau lòng ngày trước! Ðiều này cho thấy, mặc dù lực lượng quân sự
của Mặt Trận đã tan rã, nhưng lý tưởng đấu tranh giải phóng đất nước và cái
chết oai hùng của cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh cũng vẫn được nhiều cựu Kháng
Chiến Quân tưởng nhớ và tôn kính.
Kính thưa quý vị, nhân vật nổi bật nhất trong hai cuốn
hồi ký này không phải là tác giả Phạm-Hoàng-Tùng mà là Cố Phó-Ðề-Ðốc
Hoàng-Cơ-Minh, một sĩ quan cao cấp rất can trường, đạo đức cao và rất cứng rắn
– cứng rắn ngay cả với chính bản thân Ông – của Hải-Quân Q.L./V.N.C.H.. Nói lên
điều này không có nghĩa rằng tôi muốn đề cao Cố Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh vì tôi
thuộc vào gia đình Hải Quân, mà hầu như đại đa số quân nhân Hải Quân, từ Sĩ
Quan cho đến Thủy Thủ, đều nhận thấy, nhất là từ khi Ông đảm nhận chức vụ Tư
Lệnh Lực-Lượng Thủy-Bộ. Cứ mỗi khi đơn vị Thủy-Bộ nào đụng trận là thấy trực
thăng chở Tư Lệnh Hoàng-Cơ-Minh bay vòng quanh trận địa để điều động và chỉ
huy.
Tôi may mắn được biết Cố Phó-Ðề-Ðốc Hoàng-Cơ-Minh từ ngày
Ông còn là sĩ quan cấp Tá. Thời gian đó, đơn vị do Bố của các con tôi – cựu Hải
Quân Trung Tá Hồ-Quang-Minh – chỉ huy, có cùng hậu cứ tại Căn Cứ Hải Quân Rạch
Sỏi với Tư Lệnh Thủy-Bộ Hoàng-Cơ-Minh. Tôi thấy, mỗi khi vợ con của Ông từ
Saigon xuống thăm, đích thân Ông lái xe đi mua thức ăn về cho vợ con của Ông
dùng chứ Ông không bao giờ nhờ tài xế hoặc các anh cận vệ.
Vào tháng 03 và tháng 04-1975, Phó-Ðề-Ðốc Hoàng-Cơ-Minh
được chỉ định giữ những chức vụ quan trọng như thay thế Tướng Phan-Ðình-Niệm ở
chức vụ Tư Lệnh chiến trường Bình-Ðịnh; và sau đó Ông được bổ nhiệm kiêm luôn
chức vụ Tổng Trấn Qui-Nhơn trong nhiệm vụ phối trí các lực lượng để đổ quân vào
tái chiếm Qui-Nhơn....(Theo Tài Liệu Lịch Sử Hải-Quân V.N.C.H. Ra Khơi, 1975
của Điệp-Mỹ-Linh).
Và, khi Hạm Đội Hải Quân V.N.C.H. trên hải hành tiến đến
Subic Bay, có nhiều sĩ quan cao cấp Hải Quân khác điều động đoàn tàu; nhưng chỉ
có Cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh túc trực 24/24 trên máy truyền tin để hướng dẫn
và điều động đoàn tàu. Nhiều vị Hải Quân vẫn còn nhớ, trong đêm khuya, giữa sóng
nước mịt mùng, khẩu lệnh của cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh vang vang trên máy
truyền tin của một Hạm Đội vừa mất bến Mẹ nghe đậm đặc tính chất bi hùng!
Đến Guam, trại Orote Point, một buổi trưa, Bố của các con
tôi trở về lều, cho biết rằng cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh bảo rằng Ông sẽ trở
về! Rồi anh lắc đầu, tiếp: “Ai chứ ông Hoàng-Cơ-Minh, hễ Ổng nói là Ổng
làm!”
Vâng! Cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh đã thực hiện hoài bão
của Ông. Và cựu Phó-Đề-Đốc Hoàng-Cơ-Minh cũng đã chọn một cái chết rất hào
hùng!
Cái chết hào hùng của Ông Hoàng-Cơ-Minh cũng như của các
Kháng-Chiến-Quân trong hồi ký của Phạm-Hoàng-Tùng khiến tôi nhớ đến 3 cái chết
tưởng như không thật của cố Hải-Quân Trung Tá Ngụy-Văn-Thà, người đã chết theo
Hộ Tống Hạm Nhật Tảo, HQ10, trong trận hải chiến với Trung Cộng tại Hoàng Sa;
Cố Hải-Quân Thiếu Tá Lê-Anh-Tuấn, người đã tuẫn tiết trên chiến đỉnh, bên bờ
sông Vàm Cỏ đêm 30-04 rạng ngày 01 tháng 05-1975; và Cố Hải-Quân Thiếu Tá
Ðặng-Hữu-Thân, người đã thành lập tổ chức Phục Quốc, sự việc bị bại lộ, Việt-Cộng
bắt và xử bắn Ông tại trại tù A30!
Ai rồi cũng phải chết. Nhưng như Garnier đã nói: “Ai
chết cho quê hương thì sống đời đời.”
Riêng về tác giả Phạm-Hoàng-Tùng, sau khi đọc xong hai
cuốn Hồi Ký, tôi nghĩ, quý vị cũng sẽ như tôi, đều thấy rằng Phạm-Hoàng-Tùng
không những là một Kháng-Chiến-Quân, một nhà báo làm việc cho đài phát thanh mà
còn là một nhà văn chuyên nghiệp nữa; bởi vì chỉ có nhà văn chuyên nghiệp mới
đủ khả năng diễn đạt được những rung động thầm kín, sâu xa của mình để làm ray
rứt lòng người đọc. Tôi, sau hai đêm đọc xong hơn 900 trang sách, chữ nhỏ, lòng
cứ ray rứt, bồi hồi. Tôi tự hỏi tại sao với những dữ kiện sống thực như vậy mà
tác giả Phạm-Hoàng-Tùng đợi đến bây giờ mới phổ biến? Tại sao tác giả không
khai triển thành một trường thiên và dựng thành phim?
PĐĐ Hoàng Cơ Minh
Những ai chưa đọc hai cuốn Hồi Ký này thì xin người đó
đừng kết tội Cố Phó-Đề-Đốc Hoàng Cơ Minh – về những lem nhem, lũng đoạn của tổ
chức Kháng Chiến tại Hoa Kỳ – và cũng xin đừng vội lên án Phạm-Hoàng-Tùng là
tay sai của Việt-Cộng, được Việt-Cộng thả tù sớm để viết sách làm hoang mang,
lũng đoạn và phân hóa cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Sự thật thì
Phạm-Hoàng-Tùng vượt thoát trại tù – sự kiện này không phải là hiếm hoi; bởi
vì, vài tù nhân chính trị, như Lý-Tống, như nhà văn Phụng-Hồng – tức Bác Sĩ
Quân Y Tạ-Thúc-Phú – cũng đã vượt thoát thành công chứ không phải một mình
Phạm-Hoàng-Tùng. Và, cũng trong hai cuốn Hồi Ký này, Phạm-Hoàng-Tùng đã vạch ra
nhiều tội ác của Việt-Cộng như xua thanh niên Việt-Nam xâm lăng các nước lân
bang.
Nói tóm lại, hai cuốn Hồi Ký này có thể ví như là một tác
phẩm điêu khắc hay là một xã hội thu hẹp. Tùy vị thế, nhãn quan và cảm quan của
mỗi người mà nhìn ra những nét đẹp, những nét hùng vĩ hoặc những dị dạng của
nó.
Riêng tôi, tôi đã nhận ra những nét hùng vĩ mà tác giả
Phạm-Hoàng-Tùng đã ghi lại; cũng như tôi đã biết được những sự kiện lịch sử rất
hào hùng nhưng không kém phần bi thảm về cái chết của cựu Phó-Đề-Đốc
Hoàng-Cơ-Minh và lòng quả cảm cùng sự hy sinh cao cả của những thanh niên cùng
thời đại với chúng ta.
Đến đây tôi xin dứt lời.
ĐIỆP
MỸ LINH
Phó Đề Đốc Hoàng cơ Minh
Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh
"Từ mặt trận Vùng 2 Duyên Hải trở về, đóng tại Cát Lái, Phó Đề
Đốc Hoàng cơ Minh làm việc với Phó Đề Đốc Đinh mạnh Hùng, Phụ Tá Tư Lệnh Hải
Quân, đặc trách Hành Quân Sông. Trong hàng tướng lãnh Hải Quân, dưới Phó Đô Đốc
Chung tấn Cang, 3 sao, Tư Lệnh Hải Quân, Phó Đề Đốc Đinh mạnh Hùng, 1 sao, là
người thâm niên nhất. (Hai vị tướng 2 sao khác là Đề Đốc Trần văn Chơn, cựu Tư
Lệnh Hải Quân, thì đã về hưu; Đề Đốc Lâm ngươn Tánh, cựu Tư Lệnh Hải Quân thì
được biệt phái sang Phủ Quốc Vụ Khanh, lo cho người tỵ nạn). Tướng Hùng xuất
thân khoá 2 Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang, từng lần lượt đảm nhiệm nhiều chức vụ
quan trọng. Ông cũng được tiếng là một vị sĩ quan cẩn trọng, lịch duyệt, kín
đáo, được thượng cấp tin cẩn và thuộc cấp kính trọng. Trong cuộc nói chuyện với
Đô Đốc Chung tấn Cang, chúng tôi có hỏi rằng: "Ai là người có công nhất
trong việc đem đoàn tàu ra khơi?" Đô Đốc Cang cho biết: "Hải Quân,
như một chiếc tàu, không ai làm việc được một mình. Mọi thành công lớn, nhỏ,
đều là công sức của tập thể, của nhiều người. Nhưng riêng trong việc đem đoàn
tàu ra khơi, người có công nhất, ngày đêm lo cho đoàn tàu, là ông Hùng. Phó Đề
Đốc Đinh mạnh Hùng..." Trong khi đó, là một sĩ quan Hải Quân di tản trên
con tàu Thị Nại, HQ 502, một con tàu hỏng máy, chở theo trên 5000 người lênh
đênh, khốn khổ lết ra được ngoài khơi Côn Sơn, khi kêu cứu, liên lạc, chúng tôi
chỉ thấy tiếng nói của tướng Hoàng cơ Minh trên máy. Do đó chúng tôi có nêu
thắc mắc này với Tướng Đinh mạnh Hùng. Tướng Hùng trả lời đại ý: "Ở trên
HQ 3, Soái Hạm, trên hết là Đô Đốc Chung tấn Cang, còn có Phó Đề Đốc Diệp quang
Thuỷ, rồi sau đó còn có Phó Đề Đốc Nghiêm văn Phú và một số Đại Tá. Trước khi
đoàn tàu lên đường, chúng tôi có mời những vị tướng lãnh, các vị sĩ quan cao
cấp ở những tàu khác sang họp. Sau, ai về tàu nấy với gia đình. Còn lại trên
tàu, tôi thỉnh ý, nhận lệnh từ Đô Đốc Cang, rồi cùng bàn bạc mà thi hành. Đúng,
các anh chỉ nghe thấy tiếng ông Minh trên máy. Vì trong chuyến hải hành đặc
biệt này, để tránh ngộ nhận và rối loạn tần số, ông Minh được Đô Đốc Cang chỉ
định trách nhiệm về liên lạc chỉ huy từ Soái Hạm, một tiếng nói chính thức và
duy nhất. Ông Minh làm việc rất chuyên cần, 24/24, hầu như không biết mệt.
Tiếng ông Minh rõ ràng, có hùng lực, được anh em Hải Quân biết tới nhiều và
kính trọng."
Chúng tôi cũng đem ý kiến này hỏi Trung Tá Nguyễn kim Triệu,
Hạm Trưởng HQ 3, ông Triệu cho hay: "Trong phòng Chiến Báo (CIC), chỉ có
ông Hùng và ông Minh luôn túc trực, theo dõi mọi diễn tiến của Hạm Đội, nhận
lệnh từ Đô Đốc Cang mà thi hành. Cả hai ông ấy đều làm việc rất nhiều, mỗi
người mỗi việc, rất là nghiêm túc. Ông Hùng thì trông nom tổng quát. Ông Minh
trực tiếp điều động. Tôi (Hạm Trưởng HQ 3), nhận lệnh từ 2 vị này, lo cho con
tàu của mình mà thôi."
***
Bây giờ gần 30 năm giã từ quân ngũ. Tuỳ khả năngvà hoàn cảnh,
mỗi người phải bắt đầu làm lại cuộc sống từ con số không. Chẳng còn ai to, ai
nhỏ nữa. Những tình cảm, kính trọng đối với nhau, tất nhiên không phải là những
cấp bậc cao thấp khi xưa, mà là tư cách của mỗi cá nhân còn đọng lại trong trí nhớ
của nhau. Tập thể nào cũng có những kẻ bất xứng, lợi dụng đục nước thả câu.
Nhưng trong gia đình Hải Quân không thiếu những người đầy tư cách, trong đó có
niên trưởng Hoàng cơ Minh. Trong những kỷ niệm đáng nhớ với tướng Minh, tôi đặc
biệt nhớ hai sự việc này:
Thứ nhất, khi Hạm Đội Việt Nam Cộng Hoà tới bờ biển Phi Luật
Tân, chính tiếng ông Minh trên máy, chuyển công điện cuối cùng của Hải Quân,
như sau:
Nhóm ngày
giờ:071010H/05/75.
From: của HQ 3.
To: Tất cả các chiến hạm.
Để chuyển giao các chiến
hạm cho Hải Quân Hoa Kỳ/ Yêu cầu các nơi nhận chuẩn bị thi hành khi có chỉ thị
/ Các chiến hạm tự tổ chức làm lễ hạ quốc kỳ Việt Nam và trương quốc kỳ Hoa Kỳ
/ Tiểu đỉnh của Hoa Kỳ sẽ sơn và xoá tên chiến hạm Việt Nam ở sau lại / Giờ
giấc thi hành sẽ thông báo sau / Hết.
Từ công điện này, vào hồi
12 giờ ngày 7 tháng 5 năm 1975, trên Biển Đông, các chiến hạm của VNCH đã cùng
nhau làm lễ chào cờ lần cuối và hạ quốc kỳ VNCH xuống. Những xúc động khôn cùng
đã lưu lại trong bao nhiêu trái tim đau khổ. Phút chốc cả đoàn tàu dũng mãnh,
nghiêm túc, đủ loại của Hải Quân Việt Nam, giờ đã phấp phới quốc kỳ Mỹ, lần
lượt cập cầu căn cứ Subic của Mỹ ở Phi luật Tân.
American Racer at Subic Bay
Đoàn người từ các chiến
hạm lũ lượt mang hành lý sang con tàu buôn Green Forrest. Một con tàu chở hàng
khổng lồ. Những khoang trống, sâu hun hút rộng thênh, bây giờ được bắc tạm
những cầu thang gỗ để lên xuống. Đoàn người như một thứ hàng hoá không còn giá
trị, xô bồ, đầy bất trắc, xúc động, rất dễ bùng lên thành những xáo trộn khó
lường, khó xử, như mới chỉ vài tuần trước đây đã từng xẩy ra trên chính con tàu
này khi di chuyển người từ Đà Nẵng vào Phú Quốc. Theo sự cho biết của Phó Đề
Đốc Đặng cao Thăng thì: "Các vị Tư Lệnh, phần lớn là cấp tướng, được Mỹ
chở thẳng vào Guam bằng máy bay. Riêng ông Minh, ông tình nguyện đi tàu biển
cùng với anh em thuỷ thủ đoàn và dân chúng. Cuộc đi khá dài, cực khổ, tế nhị.
Sự hiện diện của ông Minh, theo tôi, đã giữ tinh thần cho anh em rất
nhiều."
American Racer at Guam island
Kỷ niệm đáng nhớ thứ hai,
vào trung tuần tháng 5 năm 1975, trong khu lều vải Orote Point, Guam, với tư
cách cá nhân, tướng Minh đã tìm đến đây để sinh hoạt với anh em Hải Quân. Trong
bơ vơ và tràn đầy xúc động, nhiều anh em đã ngẹn ngào nêu những thắc mắc, phẫn
nộ liên hệ đến một vài tin đồn, những hành động bất xứng của người này, người khác.
Ông Minh, rất bình tĩnh giải đáp và khuyên can. Đặc biệt, để kết luận, ông đã
nói: "Việc anh nêu lên là thượng cấp không ai có ý kiến gì hướng dẫn anh
em. Điều này quả thực tôi cũng có nghĩ đến, nên hôm nay mới tìm đến đây với anh
em. Song đó chỉ là ý kiến cá nhân tôi, còn các vị khác, theo như tôi biết, tất
cả còn rất bàng hoàng. Mọi việc đã xẩy ra ngoài dự trù của chúng ta. Dù ai có ý
kiến gì lúc này chắc cũng không thể nào thi hành được. Một ván cờ đã xoá. Mọi
việc đã xong. Điều mà chúng ta phải làm là, ngoài việc định cư trên đất mới,
chúng ta phải sáng suốt tìm hiểu mọi diễn tiến của thời cuộc, và đặc biệt giữ
lấy mối căm thù mất nước ngày hôm nay. Từ đó chúng ta sẽ đoàn kết lại mưu cầu
một vận hội mới sau này."
***
Để có một cái nhìn cụ
thể, một nhận định đã trực tiếp ảnh hưởng đến binh nghiệp của ông Minh, bài
viết này đã được gửi lên vị cựu Tư Lệnh Hải Quân, người đã phê điểm và đề nghị
ông Minh lên tướng, Đề Đốc Trần văn Chơn đã đọc rất kỹ và ghi chú: "Anh
viết đúng lắm. Ông Minh là một người tài giỏi. Khi làm Tham Mưu Phó Chiến Tranh
Chính Trị tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân, ông Minh đã chứng tỏ được lòng hăng say,
nhiều sáng kiến trong lãnh vực tham mưu. Khi được giao trách vụ Tư Lệnh Lực
Lượng Thuỷ Bộ, hơn ai hết, ông Minh đã tỏ ra can trường và rất là tháo vát. Lực
Lượng của ông không chỉ đã góp công trong việc khai thông kinh Phụng Hiệp, giữ
huyết mạch kinh tế giữa Sài Gòn và vùng châu thổ Cửu Long giang, mà Lực Lượng
Thuỷ Bộ dưới quyền chỉ huy trực tiếp của ông Minh đã quần nát vùng U Minh
Thượng, U Minh Hạ, mật khu an toàn và hậu cần căn bản của địch, gây cho chúng
nhiều thiệt hại về nhiều mặt, ảnh hưởng rất lâu dài. Ông Minh khoá 5, khi lên
tướng mới 38 tuổi, trẻ nhất trong hàng tướng lãnh Hải Quân, vượt qua nhiều vị
đàn anh, chính vì ông Minh đã có đủ Tài, Đức và lòng Dũng Cảm. Trong danh sách,
tôi đề nghị ông Minh cùng một vài vị Đại Tá khác thâm niên hơn ông Minh. Tôi
nghĩ rằng Tổng Thống Thiệu đã chọn ông Minh chính nhờ lòng dũng cảm hơn người
của ông Minh. Nếu vận hội bình thường, Miền Nam còn, tương lai của ông Minh,
tôi nghĩ, sẽ vô cùng sáng lạn. Sau này khi ông Minh lãnh đạo Mặt Trận Quốc Gia
Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, thì tôi còn ở tù. Việt Cộng tỏ ra rất căm tức
và có hỏi tôi rất nhiều về ông Minh. Tôi đã hết lời ca ngợi và nói rằng ông
Minh là một vị tướng tài của Hải Quân Miền Nam".
***
Từ 1975 về sau, trong một vận hội mới, Phó Đề Đốc Hoàng cơ
Minh là một khuôn mặt xuất hiện trước ánh sáng của thời cuộc, với bao nhiêu
vinh quang và hệ luỵ vui buồn. Ông sinh ngày 20 tháng 6 năm 1935, đã hy sinh
dũng liệt cùng những chiến hữu tại Nam Lào ngày 28 tháng 8 năm 1987, trên đường
trở về mưu cầu giải phóng quê hương. Người viết không phải là thành viên của tổ
chức này, không nắm vững vấn đề, nên không dám đề cập, nhận định về những hoạt
động sau này của ông. Là một quân nhân cấp nhỏ, có một thời mặc cùng mầu áo với
ông, được tin ông nằm xuống, tôi rất bàng hoàng, xúc động và hết lòng kính
ngưỡng. Tôi thu góp một số dữ kiện liên hệ trong thời quân ngũ của ông, ghi lại
thành bài viết này, thay cho một nén hương tưởng niệm, nghiêng mình kính cẩn
trước anh linh của một vị chỉ huy mẫu mực, một vị tướng can trường, một tấm
gương thanh liêm và trong sáng của Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà. Hy vọng bài viết
này thay cho lời phân ưu muộn màng gửi tới đại gia đình Hoàng Cơ và phu nhân
Phó Đề Đốc Hoàng cơ Minh.
Chúng tôi cũng xin chân thành đa tạ quý vị Đô Đốc, quý niên
trưởng và các chiến hữu Hải Quân đã tận tình hỗ trợ, cung cấp những dữ kiện
liên hệ, cũng như chỉ cho những sai sót để bài viết này được hoàn tất.
Phan Lạc Tiếp
Subscribe to:
Posts (Atom)